Tuesday, August 9, 2011

[Fiction] Flying Petals - Chap I.

Flying Petals

Như Cánh Hoa Bay


Nguyễn Tú Trân

"Đôi khi, tôi nghĩ mình cần được viết."


***



I. Mảnh đá hoa từ thiên thần.



Cánh hoa rơi…
Anh dẫn tôi đến nơi anh ở vào một ngày giữa thu. Lá vàng rơi rụng lác đác. Vài nhánh lá bay lượn giữa không trung trước khi chạm mặt đất. Tôi lướt một mạch bao quát xung quanh rồi dừng ngay ở hướng đối diện với tôi. Trước mặt tôi là ngôi nhà được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ có phần đìu hiu, cũ kĩ. Nhưng là nhà của anh, là phòng tập của tôi. Tôi theo chân anh, mỉm cười bước vào.


Tôi yêu những vũ điệu. Nói đến tôi sẽ chỉ có điều đó mà thôi. 

Có lẽ vì ngay từ nhỏ tôi đã sống trong một thế giới của đa âm. Tiếng gõ chập cheng của người bán dạo. Tiếng đường phố xe cộ qua lại. Tiếng mặc cả. Tiếng chửi mắng. Tiếng nhạc cải lương nỉ non phát ra từ một đài radio cũ. Và tiếng mẹ nuôi gằn xuống mỗi khi thấy tôi. 

Từ năm mười tuổi, tôi đã nhận ra rằng tôi không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Qua những cơn hằn học của mẹ nuôi, tôi biết tôi không phải là con mẹ nuôi và ba tôi đã bỏ đi biệt tích từ lâu. Đến năm mười hai tuổi tôi cũng chỉ biết có thế. 
Mẹ nuôi không hay nói với tôi. Sáng mẹ nuôi đi bán rau, tôi đi bán vé số. Tối mẹ nuôi luôn trở về nhà với vài miếng thịt hỏng và rau muống dập. Tôi nấu sẵn cơm từ trước đó và chỉ đợi có thế là bay vào làm nấu thịt, luộc rau. Tôi biết mẹ nuôi không thương tôi, hay mắng chửi tôi có bộ mặt giống gã sở khanh cướp mất cuộc đời của mẹ nuôi, nên cố gắng làm tất cả để mẹ nuôi hài lòng.
Cứ như thế đến năm mười bảy, tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ nuôi lại vẫn tiếp tục nuôi tôi.

Vào một ngày giữa thu năm tôi mười ba tuổi, tôi thử lảng vảng đến cạnh mẹ nuôi để hỏi về ba tôi. Dù một chút thôi tôi cũng đủ mãn nguyện. Mẹ nuôi nghe tôi hỏi thì trợn tròn mắt, đánh tôi tối mày tối mặt, rằng từ đâu ra tôi có cái suy nghĩ muốn biết về ta. 
Tôi bật khóc bỏ chạy ra sau vườn. Tôi khóc không phải vì bị đánh mà vì tủi thân. Đứa trẻ lên mười ba lì lợm dạn dày sương gió như tôi mà cũng có ngày khóc dầm dề như thế.

Một lát sau tôi ngưng khóc. Tôi im lặng. Lần đầu tiên trong đời tôi được tận hưởng một khoảng không thinh lặng như thế. Tôi nhắm mắt lại tận hưởng. Trong sự thinh lặng vẫn có mầm móng của sự sống.Tiếng gió xào xạc qua từng kẽ lá. Rào rào nghe giòn giã. Nhè nhẹ. Rồi dừng hẳn. Rồi vẫy mạnh không ngừng. Tôi như nhìn thấy những thân cây cao đong đưa múa may, uyển chuyển như những vũ công nhất cử nhất động giống nhau đến thích thú. 

Vẫn nhắm mắt, tôi lấy đôi dép gỗ xinh xắn mẹ nuôi mua cho đập đập xuống nền đất. Ôi hay quá! Tôi cứ đập thế thôi! Tôi đập mạnh. Nhẹ. Dừng. Mạnh và nhanh. Tôi bật cười.

Vẫn nhắm mắt, tôi đứng bật dậy, xỏ dép vào và múa may. Tiếng dép gỗ gõ xuống nền đất nghe hay quá! Tôi lấy chân trái đập đập ba hồi xuống nền đất. Chân phải một hồi. Rồi dừng lại. Rồi chân trái ba hồi. 

Đập thêm một hồi cuối ở gót giày. Rồi vỗ tay ba nhịp. Đập chân phải ba hồi. Cứ thế tôi xoay vòng vòng. Hạnh phúc quá! Tôi thấy mình đang bật cười đầy thích thú. Tôi giờ đây là vũ công chính hạng sang bên cạnh những vũ công cao to đẫy đà khi nãy.

Tiếng gió ngừng thổi cũng là lúc tôi dừng lại vũ điệu của mình. 
Tôi cuối đầu chào một cách điệu nghệ. Tiếng vỗ tay từ đâu vang lên làm tôi giật thót.

Tôi mở mắt ráo hoảng. Trước mặt tôi là một thanh niên trẻ trung đứng vỗ tay liên hồi. Có lẽ thấy vẻ mặt ngượng nghịu, sợ sệt, lo âu của tôi trông có phần đáng thương, anh bước đến ngay trước mặt tôi, xoa nhẹ đầu tôi. Tôi rùng mình, không dám ngẩng mặt lên. Anh khụy đầu gối để mặt anh ngang tầm tôi rồi bảo: 
-Nhóc nhảy đẹp lắm! Nhóc thích nhảy lắm ah?

Giọng anh trầm ấm quá, tôi ngẩng mặt lên. Ngay trước mặt tôi là khuôn mặt của một chàng trai trẻ. Da anh trắng ngần. Tóc anh đen láy áp vào khuôn mặt trái xoan. Mắt to hơi xếch xuống. Mũi thẳng cao và khuôn miệng mỏng, khi cười có lúm đồng tiền hiện lên.

Tôi thấy tim mình đập mạnh. Có lẽ vì sợ. Tôi không dám nói gì, chỉ  gật đầu. Anh đứng dậy, ráng lục tìm trong túi cái gì đó. Anh để nắm tay ngay trước mặt tôi. Tay xòe ra. Ngón tay anh thon dài và trong lòng tay anh là một viên đá tinh khiết, trong veo, chứa một cánh hoa màu hồng phớt. Đẹp quá! Tôi cứ đứng đấy nhìn chằm chằm vào nó. Anh bật cười:
-Cho nhóc đấy! Xem như tiền công cho anh xem nhóc diễn nhé!
Anh hướng tay về phía tôi, đẩy đẩy. Tôi ngẩng lên nhìn anh. Nụ  cười ngời sáng của anh làm tim tôi giật thót. Với lớp áo trắng tay dài, anh trông đẹp như một thiên thần. Tôi rụt rè nhấc tay lấy viên đá, khẽ chạm vào lòng tay anh. Anh xoa xoa đầu tôi rồi cất bước bỏ đi. 

Tôi đợi anh bỏ đi một quãng rồi nhè nhẹ, chậm rãi bước theo. Anh tiến vào khu rừng lá vàng khi nãy. Những hàng cây chằng chịt làm tôi mất giấu anh. Tôi hoang mang nhìn xung quanh và bất chợt thấy anh đang ngồi bệt xuống nền đất và lá thu vàng cách một quãng xa. Hướng nhìn anh thẳng vào không trung. Anh đang nhìn gì, tôi thật lòng không biết. Tâm trí tôi khi ấy trở nên trống rỗng chỉ biết ngắm nhìn bức tranh đang diễn ra trước mắt. Đẹp một cách nao lòng.






Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên tôi được gặp một thiên thần.













.

4 comments:

  1. Miss ya, baby
    Khi nào thưa time sẽ đọc fic này :X

    ReplyDelete
  2. You know what you can do? Get your butt on Facebook! I'm dead with tons of homework recently babe ;___;

    ReplyDelete
  3. viet tiep di cho minh doc nha!

    ReplyDelete